อยู่มานาน
yùu mānān
อยู่คนเดียวในคืนที่ว่างเปล่า
yùu khon diao nai khuen thī wāng plāo
ปล่อยวันวาน
pl̀oy wan wān
ผ่านเวลาไปตามต้องการ
phān wela pai tām t̂xng kān
แม้คำตอบบนั้น
mɛ́ kham t̂xpb bon nán
จะย้ำเตือนอย่างนั้น เท่าไร
ja yām t̄eūan yāng nán thâo rai
วันที่หนาว
wan thī nǎo
จะมีใครที่คอยให้ไออุ่น
ja mī khrai thī khǭi h̄ı̂ ai uṇ
วันที่ท้อ
wan thī th́x
จะมีใครที่คอยเข้าใจ
ja mī khrai thī khǭi khāo cai
เหมือนจะไม่เหงา
m̄eūn ja mị̀ ngāo
แต่ลึกลึกก็เหงา
tæ lʉ́k lʉ́k k̄ɔ̂ ngāo
ในใจยังรอให้ใครผ่านเข้ามา
nai cai yāng rō h̄ı̂ khrai phān k̄h̀ā mā
วันนี้ฉันจะลองหลับตา
wan nī chăn ja l̂xng lạb tā
ลืมฝันร้ายที่เคยมี
lʉ̄m f̄ạn r̂āi thī kheīym
และภาวนา
læ phāwānā
ให้ได้เจอวันที่ดีกว่า
h̄ı̂ dāi jə̄o wan thī dī kwā
ใจที่ล้า ได้เจอคนที่ซับน้ำตา
cai thī l̂ā dāi jə̄o khon thī s̄áp n̂ả
(ผ่านวันเวลา)
(phān wan wela)
ให้อยู่ตรงนี้สักคน
h̄ı̂ yùu tr̂ng nī s̄ak khon
ดั่งต้นไม้
dàng t̂on māi
ที่ต้องการลำธารที่ชุ่มฉ่ำ
thī t̂xng kān l̂am thānr thī chùm ch̀ām
ดั่งดวงจันทร์
dàng duang janthra
ที่ต้องการดวงดาวสักดวง
thī t̂xng kān duang dāo s̄ak duang
ฉันก็คือฉัน
chăn k̀hue chăn
แต่ลึกไปกว่านั้น
tæ lʉ́k pai kwā nán
ในใจยังรอให้ใครผ่านเข้ามา
nai cai yāng rō h̄ı̂ khrai phān k̄h̀ā mā
และอาจจะเป็นเธอ
læ ʔāj ja bpen thoe
รักษาใจฉันได้
rạksā cai chăn dāi
เก็บรักษาหัวใจฉันไว้
keb rạksā h̄uā cai chăn wái